【Get Better Day by Day】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wheein's POV

Tôi cắm tai nghe vào máy trước khi nhẹ nhàng đặt lên đầu, đảm bảo rằng tôi không làm gãy nó trừ phi tôi muốn người cha dượng độc ác bẻ gãy cả người tôi... lần nữa. Tôi bật bài hát ưa thích của mình lên và nó vang lên trong tai tôi, chặn đứng âm thanh từ thế giới bên ngoài.

Xe buýt dừng lại trước mặt tôi và tôi nhảy dựng lên, tránh giao tiếp bằng ánh mắt với mọi người và bước đi (một cách loạng choạng vì dường như mọi người đều cố khiến tôi bị vấp ngã) và ngồi phía đằng cuối xe, vị trí tôi luôn ngồi. Không lâu sau, xe buýt lại dừng ở một bến đỗ khác. Tôi nhìn lại và há hốc miệng vì sợ hãi.

'Chết mẹ. Cô ta ở đây.' Tim tôi đập mạnh và tôi hoảng hốt lục tìm túi, mong nhìn thấy thứ gì đó để phân tán tôi. Không may thay, tôi đã quá chậm trễ bởi người kia đã nhìn thấy ánh mắt của tôi và bước về phía tôi, lắc lư hông và vẫy chào những fanboy còn đang thẫn thờ.

Đó là Ahn Hyejin. Đại tỷ học đường – người mà mọi người dù ghét bỏ thế nào cũng không thể phủ nhận mong ước được trở thành. Tại sao lại có thể có người ngưỡng mộ cô ta được nhỉ? Một con quỷ đội lốt. Một con quái vật. Một con hồ ly tinh* quyến rũ mọi người và tra tấn bất kì ai chống lại cô ta. Hành hạ những kẻ thiếu may mắn. Khiến cuộc sống của họ trở thành địa ngục trần gian cho đến khi họ không thể chịu đựng được nữa và rời xa thế giới, bỏ lại mọi thứ phía sau. Chỉ vì duy nhất một con người.

"Wheein! Tại sao cậu lại bơ đẹp tôi vậy huh?" Cô ta quàng tay qua cổ tôi, gần như đã bóp nghẹn cổ tôi. Tôi thở dài và dừng nhạc lại trước khi nhìn thẳng vào đôi mắt của quỷ đó. Có điều gì đó trong đôi mắt này, nguy hiểm mà lại thật cuốn hút. Tôi có thể hiểu tại sao ngay cả những kẻ thù của cô ta cũng phải trầm trồ trước cô ấy.

"Này, trả lời tôi đi chứ." Tôi giữ yên lặng, vẫn nhìn vào khuôn mặt sáng bừng của cô ta. Hyejin quắc mắt nhìn tôi và bỏ tay ra khỏi người tôi, đứng dậy. 'Không phải nữa chứ.' Tôi thở hắt và kiên nhẫn chờ đợi cơn đau.

CHÁT!

Móng tay sắc nhọn của cô ta cào xước má tôi trong khi tay cô vút mạnh vào nó, để lại một dấu đỏ hồng trên nó. Chắc nó sẽ còn nhức nhối một thời gian đấy. Tiếng thở dốc kinh ngạc và những lời xì xầm vang lên khắp xe buýt. Tôi đảo mắt và ấn nút play lần nữa trên điện thoại. Hyejin càng điên tiết hơn và tát tôi cái thứ hai. Lần này mạnh hơn nhiều.

"Sao cậu dám không trả lời tôi hả?!" Cậu lại đánh tôi, những cái tát ngày càng mạnh hơn lần trước. Tôi không phát ra một tiếng kêu hay một lời cầu xin dừng lại nào. Tôi quen rồi. Nó chỉ là một phần của cuộc sống tôi thôi. Cô ta tiếp tục đánh vào mặt và tay chân tôi cho đến khi bạn của cô ta, Byul-yi và Yongsun, dừng cô lại. Họ không đanh đá, như Hyejin. Thực tế, họ cực kì ngọt ngào và vui tính. Tôi không thể tin được họ lại kết bạn với một con người phù thủy như vậy.

"Hyejinnie, không sao cả. Bình tĩnh lại đi, cậu ấy chịu đựng đủ rồi." Yongsun nói, xoa dịu người bạn thân. Byul-yi tiến đến tôi và tôi thở dài lần thứ không biết bao nhiêu.

"Này, cậu ổn chứ?" Tôi gật đầu và nhìn đi nơi khác, không muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện không cần thiết. Cậu mỉm cười hối lỗi với tôi và lấy thứ gì đó từ trong túi mình. Byul-yi đặt nó và tay tôi. Nó khá là lạnh. Tôi nhìn xuống và thấy cậu đưa tôi một túi đá.

"C-Cảm ơn." Tôi lắp bắp. 'Sao mày lại nói vậy chứ? Cậu ấy sẽ nghĩ mày đang cố làm bạn với cậu ấy đấy, mà không nhận ra mày là người tồi tệ thế nào.'

Byul-yi cười tươi, đưa tôi một lọ thuốc giảm đau và bước về phía cô bạn đang cáu giận của mình. Tôi cầm lọ thuốc lên và soi xét nó. Tôi đã từng dùng loại thuốc giảm đau này. Khi đó tôi...

Flashback

"CON Đ*! MÀY LÀM CÁI GÌ MÀ VỀ MUỘN THẾ, HUH?" Người cha dượng say khướt của tôi thét lên, quăng chai bia vào tường. Tôi nhặt đống note đã bị xé tơi bời lên và đi về phòng mình.

"ĐI ĐÂU THẾ HẢ CON QUỶ CÁI? VÁC CÁI L** MÀY QUAY LẠI ĐÂY NGAY!" Tôi thở dài và tiếp tục đi lên cầu thang, đóng cửa phòng vừa kịp lúc ông ta quăng thêm một chai khác vào tôi. Nó đập mạnh vào cửa và ông ta tiếp tục hét lên không rõ lời. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi. Tôi bước vào phòng tắm và lau đi những giọt nóng hổi trên da và nhìn những quầng thâm tối màu dưới đôi mắt giờ đã hằn tơ máu của tôi.

'Tại sao lại là tôi? Tôi đã làm gì để phải chịu điều này sao?' Khung cảnh nhòa đi qua làn nước dâng đầy trong mắt. Đôi tay tôi run rẩy cầm lấy cái lọ màu cam đựng thuốc dưới bồn rửa. Tôi ngần ngừ mở nắp và liếc nhìn bức ảnh đặt trên gương bồn tắm.

"Con sẽ về bên mẹ sớm thôi, mama. Con hứa đấy. Con sẽ gặp mẹ rất nhanh thôi. Không lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau rồi. Cả hai ta đều có thể rời xa người đàn ông xấu xa  đó." Tôi mỉm cười buồn, nhìn vào khuôn mặt tươi rói của mẹ tôi trong khi bế tôi, đôi tay cha tôi ôm lấy cả hai người và dụi má vào má tôi.

'Con nhớ ngày xưa quá. Không có cha dượng ác độc, không có hối hận, không có nỗi đau, không có buồn phiền. Chỉ có niềm vui. Hạnh phúc. Thăng hoa. Tận hưởng sự đồng hành của nhau. Trân trọng cuộc sống này. Những điều này sẽ xảy ra khi mình gặp lại mama và appa.' Tôi ngửa đầu ra sau và dốc lọ thuốc vào miệng tôi, nuốt hết chúng xuống với một chai nước bên cạnh. Một cơn sóng yên bình trào dâng trong tôi.

"Gặp lại sau nhé, mama và papa." Tôi nhắm mắt trước khi đổ rạp xuống nền gạch một tiếng lớn 'RẦM'.

Kết thúc Flashback

'Ước gì những viên thuốc đó đã có tác dụng. Mình sẽ được ở bên gia đình thực thụ của mình, cùng hát múa trên đồng cỏ và khơi gợi những kỉ niệm xưa. Đó là khoảng thời gian thật tốt đẹp. Tốt hơn bây giờ.' Tôi đặt túi đá lên bên má đau nhức và đặt một viên thuốc vào lòng bàn tay đầy sẹo. Tôi nuốt nó cùng với một ngụm nước. Những lời hát đã níu lấy mạng sống tôi bỗng cất lên.

'𝔾𝕖𝕥 𝔹𝕖𝕥𝕥𝕖𝕣 𝔻𝕒𝕪 𝕓𝕪 𝔻𝕒𝕪'

'Mình mong là vậy.'

Tua nhanh...

Cuối cùng, hành trình xe buýt của chúng tôi kết thúc và tôi là người cuối cùng bước xuống, cố gắng hết mức để tránh đi những giao tiếp hay trao đổi xã giao với những người khác. Tôi bước qua cánh cổn trường. Tôi dừng nhạc và hạ headphone xuống cổ. Tôi nhắm mắt lại và thanh thản lắng nghe tiếng gió đông mát lạnh thổi nhè nhẹ qua chiếc áo lông màu xanh tôi mặc và đôi tai không còn bị che chắn. Sau vài phút tĩnh lặng, tôi tiến vào tòa nhà, quyết tâm hoàn thành ngày này mà không có vấn đề hay sự cố nào chiếm chỗ tâm trí tôi.

Tôi mở cửa tủ khóa và đặt túi vào trong khi cầm lấy dụng cụ học tập và tài liệu cần thiết cho các tiết học. Sau đó tôi nhanh chóng chạy đến phòng điểm danh, cầu nguyện rằng tôi là người duy nhất ở đó. Tuy vậy, số phận như muốn trêu ngươi tôi khi Hyejin đang ngồi ở bàn cô ta, cáu kỉnh bởi độ khó của bài tập Toán của mình, dù nó nhằm trong học phần dễ xơi nhất của toàn môn học. Tôi cười thầm và ngồi xuống, vẽ vời linh tinh vào cuốn sổ của mình. Hyejin trừng mắt với tôi và nhếch mép. 'Tuyệt vời.'

"Ê. Quý học trò cưng chuyên buscu giáo viên kia. Cậu vác xác lại đây cho tôi." Tôi gầm gừ thầm trong đầu và giậm chân bước đến. Cô ta chỉ vào bài tập trước mặt và yêu cầu,

"Làm cái này cho tôi." Tôi lắc đầu và chuẩn bị bước về chỗ khi cô ta thô bạo nắm cánh tay tôi và xoay người tôi lai. Tôi loạng choạng ngã vào đùi cô ta, tay tôi quàng qua cổ cô. Đôi mắt chúng tôi gặp nhau và chúng tôi cứ để như vậy... 'Oh. Chà, cái này mới nha.' Ánh mắt nóng bỏng của cô ta chuyển từ mắt tôi xuống môi tôi rồi xuống ngực tôi. Tôi hơi đỏ mặt và cố gắng bỏ tay ra khỏi người cô ta nhưng cô ta giữ chặt lấy, đôi đồng tử sáng lên vì thèm khát.

'Đ** mẹ.' Ánh nhìn của cô ta khiến tôi gần như ngất xỉu. Nó tràn đầy hận thù nhưng cũng chứa thật nhiều dục vọng. Tôi chà hai chân vào nhau, sự hưng phấn dâng lên dưới nơi đó của tôi. Chuông kêu khiến chúng tôi giật mình khỏi cuộc thi đọ mắt và tôi lúng túng ho hắng trước khi về chỗ. Hyejin cười nhẹ và quyến rũ cắn môi. 'Cô gái đó thực ra không phải dạng vừa đâu.'

Suốt ngày hôm đó tôi đã cố tập trung vào bài giảng. Dù vậy, những hình ảnh từ sự kiện đó cứ lóa lên trong tâm trí tôi và tôi có thể cảm nhận toàn thân mình nóng bừng lên. 'Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi điên rồi sao?'

Nhiều tuần sau...

Đã là một tháng kể từ sự kiện đã xảy ra trong lớp học. Ngạc nhiên thay sự bắt nạt đã dừng lại và được thay thế bằng tình bạn. Hyejin bắt đầu đối xử với tôi tốt hơn nhiều so với khi trước, lấp đầy trái tim trống rỗng của tôi bằng sự ấm áp. Sự quan tâm hai đứa dành cho nhau ngày càng mạnh mẽ và hai người con gái kia, Byul-yi và Yongsun, lập tức để ý.

"Khi nào hai cậu mới định date nhau đây? Chờ hơi lâu rồi đấy." Byul-yi giả vờ càu nhàu. Chúng tôi đều khúc khích cười. Tôi mỉm cười buồn, nghĩ về cuộc sống của tôi đã khổ sở thế nào trước khi tôi kết bạn với họ. Nếu không có họ làm bạn bè, có lẽ đến giờ tôi đã không còn sống nữa. Chắc tôi có thể đã chìm xuống đáy đại dương, từ từ phân hủy mà không ai thèm đi tim tôi. Cũng chẳng ai quan tâm đâu ấy mà. Dù sao thì trước họ cũng chẳng có ai quan tâm tới tôi hết.

"Wheein, có chuyện gì vậy? Em đang khóc kìa!" Yongsun khóc theo. Đôi mắt tôi mở to và tôi chạm nhẹ vào má, cảm nhận dòng nước ấm đang chảy xuống.

"Này, cậu không sao chứ?" Hyejin ngọt ngào hỏi tôi. Tôi gạt nước mắt vương trên má và mỉm cười.

"Tớ ổn, không cần lo đâu." Họ bị thuyết phục bởi nụ cười của tôi và tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. Qua tháng năm, tôi đã học cách đánh lừa người khác. Để khiến họ nghĩ tôi okay dù thực tế tôi đang chậm rãi chìm đắm trong sự không tỉnh táo. Một khi đã quen rồi thì cũng dễ thôi. Nở nụ cười tươi và nói bằng tông giọng vui mừng. Họ sẽ nhanh chóng bị lừa chỉ trong tích tắc mà thôi.

"Hay là chúng ta đi đến công viên giải trí sau giờ học nhỉ?" Byul-yi đề nghị. Chúng tôi gật đầu và dọn dẹp bàn ăn vì giờ ăn trưa sắp kết thúc. Chúng tôi cùng bước về lớp vì có chung tiết học – Hình học. Tôi ngồi cạnh Hyejin ở hàng dưới mà Moonsun ngồi cạnh nhau ngay trước mặt chúng tôi.

"Wheein. Cậu giúp tớ với cái này được không?" Hyejin nói khẽ với tôi, dù lời thì thầm của cậu to đến nỗi chắc cả lớp đều có thể nghe thấy. Tôi quay sang để xem cậu cần giúp cái gì và nhìn thấy cậu túm chặt đuôi tóc màu nâu/đỏ nhạt trong khi cau mày trước phiếu bài tập. Tôi cười nhẹ nhàng và cầm lấy phiếu bài của cậu.

"Hyejinnie, cái này dễ mà! Nó chỉ là định lý Pythagoras mà thôi." Cậu nhìn tôi với khuôn mặt khó hiểu. Tôi giả vờ thở dài và bắt đầu giải thích bài làm cho cậu.

"Ohhhhhhh! Tớ hiểu rồi! Cảm ơn nhé Wheein!" Cậu ấy cười toe như một đứa trẻ vừa nhận được món quà trong mơ đêm Giáng sinh vậy.

"Không thành vấn đề."

Sau giờ học

"Rốt cuộc! Tan trường rồi!" Byul-yi vừa vươn vai vừa nói. Chúng tôi đều rã rời sau tiết cuối cùng là tiết thể dục. Tệ hơn, nó còn là điền kinh nữa.

"Tại sao họ lại bắt bọn mình chạy bộ trong tiết trời giá lạnh? Tớ cá rằng ngày mai tớ sẽ bị nhiễm lạnh mất thôi." Hyejin cảm thán.

"Có lẽ nếu mấy cậu thon gọn hơn thì các cậu sẽ không phải than phiền đâu!" Yongsun đáp lại. Tôi giữ im lặng bởi tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu ấy bực mình.

"Đừng nói về chúng tớ như vậy Bà ngoại ơi! Cậu chỉ có đi bộ thôi mà!" Byul-yi cãi lại. Yongsun cuộn chặt tay lại thành nắm đấm và đuổi theo Byulyi, người đang hét lên liên tục "Xin lỗi mà! Đừng giết em!" Hyejin và tôi nhìn nhau khúc khích cười.

Chúng tôi đến ga tàu và nhảy lên tàu. Lúc đó tàu khá đông, rất nhiều người đang trên đường về nhà. Chúng tôi ép chặt vào nhau và tôi bị ép vào Hyejin. Chúng tôi cựa quậy xung quanh thiếu thoải mái, cố gắng tìm được nhiều không gian hơn. Hyejin bèn quay người tôi lại và kéo tôi sát vào gần cậu, giúp những người khách khác có đủ chỗ đứng trên tàu. Tôi bị ép... ngay vào ngực của cậu.

'Ăn poop rồi.'

"Wheein, má cậu đỏ thật đấy." Hyejin thì thầm với tôi. Tôi lập tức che chúng lại. Sau đó cậu mới nhận ra lý do và buông tôi ra. Chúng tôi im lặng suốt phần hành trình còn lại, thi thoảng lại liếc nhau một cái.

"Lạy Chúa, trong đó nóng như lửa bỏng vậy!" Byul-yi nói khi chúng tôi đã bước ra khỏi ga và đi đến công viên giải trí.

"Ít nhất nó cũng không lạnh cứng người. Chị cũng khá mừng là trong đấy ấm bởi vì ngoài này lạnh lắm luôn." Yongsun đáp trong khi xoa hai tay vào nhau.

"Unnie, tay chị xách nặng quá. Để em cầm chúng giúp chị nha." Byul-yi tỏ ra sến sẩm với Yongsun. Thay vì điều mà cậu ấy đã chờ đợi, cậu nhận lại một phát vào cánh tay.

"Em sến súa quá đi." Chúng tôi phá lên cười. Rất nhanh chóng, chúng tôi nói về những gì hiện lên trong đầu chúng tôi. Đầu tiên, về việc những tiết học của chúng tôi tẻ nhạt thế nào. Sau đó, nó chuyển sang những câu chuyện xấu hổ.

"Ew! Cậu không biết cô ấy là em họ cậu à?" Tôi hỏi Byul-yi khi cậu nói mình đã hôn em họ mình ở một bữa tiệc.

"Tớ có biết đấy là em họ tớ đâu? Tớ còn chưa bao giờ được giới thiệu đàng hoàng với em ấy mà!" Tôi khúc khích cười trước lời nói của cậu. Đôi mắt Yongsun bừng cháy vì ghen tuông.

"T-tớ nghĩ chúng ta nên kết thúc cuộc trò chuyện này ở đây." Tôi lúng túng cười. Yongsun nhanh chóng bình tĩnh trở lại sau khi câu chuyện kết thúc. Trước khi chúng tôi nhận ra, chúng tôi đã đến công viên. Cả người tôi tràn đầy phấn khích.

"Wheein, đừng chạy lăng xăng nữa!" Yongsun gào to. Tôi không thể kìm lại được. Tôi chưa bao giờ được đến công viên giải trí cả nên cái gì với tôi cũng mới hết.

"Em xin lỗi, chỉ là em quá HÀO HỨNG thôi! Whoa~! Hyejinnie, mình đi lên cái tàu lượn đó đi!" Tôi nắm tay Hyejin và lao tới một cái tàu lượn siêu tốc, để lại Yongsun và Byul-yi ngớ người nhìn chúng tôi chạy đi.

"Chúng ta nên dừng họ lại không?" Byul-yi hỏi.

"Nah. Chúng nó không chết đâu. Chị nghĩ vậy." Yongsun tự nhủ câu cuối cho riêng họ. Hai người họ nhìn nhau và nhún vai trước khi đi về phía các quầy hàng.

"Whoaaa~ Cái này nhìn đáng sợ phết." Tôi thì thầm.

"Cậu sợ sao?" Hyejin nói với tông giọng thách thức. Tôi khoanh tay và cười phì.

"Tớ? Sợ á? Ha! Rồi cậu thấy, tớ sẽ bước khỏi chuyến xe này với cậu đang run rẩy trong vòng tay tớ cho mà xem." Cậu nhướng mày trêu chọc tôi. Chúng tôi lên tàu và chờ đợi trò chơi bắt đầu.

Vài phút sau...

"Ôi.Chúa.Ơi." Tôi lảo đảo bước ra khỏi ghế ngồi. Chân tôi cảm giác như thể nó sẽ tan chảy nếu như tôi phải bước thêm bước nào vậy. Hyejin thở dài và cõng tôi trên lưng, bình tĩnh đi ra ngoài.

"Tớ đã nói là cậu không chịu đựng mà." Tôi bĩu môi và nhảy khỏi lưng cậu.

"Tớ ổn mà. Nhìn này, tớ có thể đi-" Tôi cố gắng bước đi nhưng trẹo chân ngã luôn vào bụi rậm gần đó. Hyejin cười thầm và nhìn tôi chậm rãi bò ra khỏi bụi cây với tóc tai dính đầy lá.

"Thấy chưa? Quá ổn luôn. Trượt chân tí thôi mà." Tôi phủi lá và nhánh cây nhỏ khỏi quần áo tôi và đi theo Hyejin, người đang cười rất khả ố trước những bức hình cậu ấy đã chụp tôi.

"Nhìn cái gian đằng kia kìa!" Cậu chỉ vào một hướng vô định và chạy trối chết. Tôi mệt mỏi thở dài và đuổi theo sau cậu ấy.

Nhiều tiếng sau...

"*Ngáp* Đi nhiều làm tớ mệt quá!" Tôi cảm thán với những người còn lại.

"Ý cậu là sao cơ?! Cậu kéo tớ đến mọi thể loại tàu lượn và mỗi khi chúng ta bước xuống chân cậu yếu đến nỗi tớ luôn phải cõng cậu đi. Tớ mới là người nên thấy mệt đây này." Tôi mỉm cười ấm áp như một lời hối lỗi. Hyejin cười nhẹ và nhìn đi nơi khác.

"Ôi trời! Ẻm đang đỏ mặt kìa~" Moonsun đùa giỡn. Tôi nhếch mép tinh nghịch và nhìn Hyejin, người đang che má với chiếc khăn quàng trong khi dùng tay rảnh đập hai người kia.

"Em không có! Em chỉ thấy h-hơi nóng thôi o-o-okay?!"

"Nói dối là xấu lắm nha!" Byul-yi đáp lại. Tôi xem ba người cãi nhau và mỉm cười. Điện thoại tôi "ting" 1 cái nên tôi kiểm tra xem tôi đã nhận được cái gì.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Papa:

Mày đang ở xó xỉnh nào vậy?! Đã gần 8 giờ tối rồi! Mày sắp gặp rắc rối CỰC LỚN khi về đấy rồi đấy quý cô!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

'Chết tiệt. Mình quên mất ông ta. Mình chết rồi mình chết rồi. MÌNH. CHẾT. THẬT. RỒI.'

"Wheein, có chuy-"

"Em rất, rất, rất xin lỗi mọi người! Cha em bảo em về nhà sớm! Em sẽ gặp mọi người ngày mai!" Tôi líu lưỡi mà nói, tăng tốc độ nói lên để tôi có thể nhanh chóng về nhanh trước khi trở thành một cái bánh bẹp dí ở nhà. Họ gật đầu và vẫy chào tôi tạm biệt. Tôi vẫy lại và lao tới trạm dừng xe buýt. May mắn thay xe buýt đến vừa kịp lúc tôi đến và tôi nhảy lên xe, thở hổn hển.
Điện thoại tôi lại kêu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Papa:

Mày đang ở đâu?! Tao thề có Chúa, về đến nhà là mày sẽ chết đấy quý cô ạ. C.H.Ế.T. Không thể tin nổi mẹ mày lại sinh ra mày. Một sự lãng phí tinh trùng thảm hại. Đi chết đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi cố gắng kìm lại những giọt nước mắt đong đầy trong mắt tôi.

'Biết gì không? Chắc mình nên đi chết thôi. Đúng như những gì ông ta muốn. Dù sao mình cũng chẳng là gì hơn một sai lầm cả.'

Tôi xuống xe buýt và bắt một chiếc xe khác, đi đến một địa điểm khác. Tôi lấy ra trong túi một bức ảnh và ngắm nhìn nó. Đó là mẹ và cha tôi, đứng hạnh phúc bên nhau với tôi đứng ở giữa, mỉm cười tươi hơn bao giờ.

"Con nhớ mẹ mama." Tôi lẩm bẩm trong khi nhìn gương mặt bà ấy. Khi ấy bà đã hạnh phúc hơn nhiều. Ngay trước khi bà-

ĐIỂM DỪNG CUỐI – CẦU MAPO

'Điểm dừng cuối của mình.'

Tôi xuống xe và bước ra giữa cầu. Nó nhìn khá đông đúc nhưng cũng không quá nhiều người. Thật tốt. Tôi bước đến thành cầu và ngắm nhìn khung cảnh tuyệt mỹ. Tôi khép mắt lại và hít thở một cách an bình.

'Wow. Đây...đây thật tuyệt vời!' Tôi cảm nhận gió mùa đông mát mẻ lướt nhẹ qua làn da chai lì của tôi. Hơi thở ấm áp của tôi phả ra ngoài không khí lạnh lẽo. Tôi cắm tai nghe vào điện thoại và một lần nữa bật lên bài hát yêu thích của mình.

'𝕡𝕖𝕠𝕟𝕙𝕒𝕕𝕚𝕡𝕡𝕖𝕠𝕟𝕙𝕒𝕟 𝕟𝕒𝕖 𝕤𝕒𝕣𝕒𝕟𝕘 𝕚𝕪𝕒𝕘𝕚𝕪𝕒
𝕖𝕦𝕟𝕙𝕒𝕕𝕚𝕙𝕖𝕦𝕟𝕙𝕒𝕟 𝕚𝕓𝕪𝕖𝕠𝕣𝕚𝕝 𝕡𝕡𝕦𝕟𝕚𝕪𝕒~'

Tôi cho điện thoại vào túi và bắt đầu trèo lên thành cầu.

'𝕀𝕞𝕚 𝕒𝕝𝕘𝕖𝕥𝕛𝕚𝕞𝕒𝕟 𝕟𝕖𝕠 𝕖𝕠𝕡𝕥𝕟𝕖𝕦𝕟 𝕕𝕠𝕟𝕘𝕒𝕟 𝕞𝕒𝕟𝕙𝕚
𝕆𝕖𝕣𝕠𝕡𝕘𝕠 𝕙𝕚𝕞𝕕𝕖𝕦𝕝𝕘𝕚𝕞𝕒𝕟 𝕙𝕒𝕖𝕤𝕤𝕖𝕠'

Tôi cố gắng giữ thăng bằng trên lan can.

'𝕖𝕠𝕨𝕒 𝕚𝕤𝕤𝕖𝕦𝕝 𝕥𝕥𝕒𝕖 𝕨𝕒𝕖 𝕕𝕖𝕠 𝕛𝕒𝕝𝕙𝕒𝕖𝕛𝕦𝕛𝕚 𝕞𝕠𝕥𝕙𝕒𝕖𝕥𝕟𝕖𝕦𝕟𝕛𝕚?'

Điện thoại tôi lại báo tin nhưng tôi phớt lờ nó.

'𝕀𝕛𝕖𝕤𝕖𝕠𝕪𝕒 𝕕𝕒𝕝𝕜𝕠𝕞𝕙𝕒𝕟 𝕞𝕒𝕝𝕕𝕖𝕦𝕣𝕚 𝕞𝕒𝕖𝕞𝕕𝕠𝕟𝕖𝕦𝕟𝕛𝕚? (𝕖𝕪)
𝕄𝕪𝕖𝕠𝕥 𝕓𝕖𝕠𝕟𝕚𝕪𝕒 𝕚𝕪𝕒𝕚𝕪𝕒
𝕦𝕙𝕠𝕖𝕞𝕒𝕟 𝕙𝕒𝕟𝕚 𝕒𝕚𝕪𝕒
𝕁𝕖𝕠 𝕜𝕜𝕠𝕥𝕕𝕖𝕦𝕝𝕞𝕒𝕟 𝕟𝕖𝕠𝕞𝕦 𝕪𝕖𝕡𝕡𝕖𝕠 (𝕠𝕙)'

Tôi nghe thấy tiếng hét và cầu xin mơ hồ từ đám đông đằng sau tôi nhưng tôi không quan tâm.

'𝕎𝕚𝕟𝕕 𝕗𝕝𝕠𝕨𝕖𝕣, 𝕨𝕚-𝕨𝕚𝕟𝕕 𝕗𝕝𝕠𝕨𝕖𝕣
𝔼𝕠𝕥𝕘𝕒𝕝𝕝𝕚𝕟 𝕘𝕒𝕝𝕝𝕚𝕟 𝕦𝕣𝕚 𝕚𝕪𝕒𝕘𝕚
𝕎𝕚𝕟𝕕 𝕗𝕝𝕠𝕨𝕖𝕣, 𝕨𝕚-𝕨𝕚𝕟𝕕 𝕗𝕝𝕠𝕨𝕖𝕣'

"Wheein!" Tôi nghe được qua tiếng nhạc ầm ĩ. Tôi quay lại để thấy Hyejin, Yongsun và Byul-yi nhìn tôi với khuôn mặt đẫm nước mắt, đặc biệt là Hyejin.

'𝕌-𝕦-𝕦-𝕦𝕣𝕚𝕞𝕒𝕟 𝕚𝕓𝕪𝕖𝕠𝕣𝕚𝕝𝕜𝕜𝕒? (𝕆𝕙 𝕨𝕙𝕪, 𝕨𝕙𝕪?)'

"Đừng làm thế này. Làm ơn đấy. Nó sẽ tốt hơn mà, chị hứa đấy." Yongsun khóc lớn. Tôi mỉm cười trước khi quay hẳn người lại và thò tay ra.

'𝔻𝕦-𝕕𝕦-𝕕𝕦-𝕕𝕦𝕣𝕚𝕞𝕒𝕟 𝕒𝕡𝕒𝕙𝕒𝕝𝕜𝕜𝕒?'

"Chị không hiểu đâu. Chỉ có cách này em mới thực sự hạnh phúc thôi. Không còn cách nào khác đâu. Nó sẽ chẳng tốt hơn đâu. Không bao giờ tốt hơn được. Em nghĩ rằng có lẽ được ở bên cạnh các chị sẽ khiến nó cải thiện hơn, nhưng thực ra lại chỉ khiến mọi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net